Saomai Pham
Học tiếng Việt thật là lắm gian truân
Có những từ học nhưng hành không dễ.
Từ ''phong bì'' lại nghĩa là ''đút lót''
Từ ''đi đêm'' chẳng phải đi trong đêm.
Ai ''cười đểu'' nghĩa là cười xỏ xiên
Nhưng ''xin đểu'' là ép điều muốn có.
Chỉ từ ''cầu'' mà có ba bốn nghĩa
Cầu qua sông chỉ là một loại ''cầu''.
Ở đời có ''cầu cạnh, rồi ''cầu xin''
Hai ''cầu'' này khiến ta thành hèn mọn.
Nhưng ''cầu nguyện'' để mọi điều tốt đẹp
Lại là ''cầu'' khiến thanh thản trong lòng.
Có những từ phải thật hiểu nguồn cơn
Hiểu thời sự, hiểu cả từng góc khuất
Xưa đã có bao vị ''tiến sĩ giấy''
Ngày nay thêm ''thủ khoa giấy'' các trường.
''Giấy'' ở đây lại mang nghĩa dối gian
Không phải giấy để ta in thành sách
''Tiến sĩ giấy'' nghĩa là tiến sĩ dốt
Văn bằng mua hoặc đổi chác bất minh.
Xưa chữ ''chạy'' thuần túy là chạy thôi
Nay thêm nghĩa chạy chức quyền, chạy điểm
Nghĩa là tiền có thể mua mọi thứ
“Chạy cửa sau” để được việc cho mình.
Xưa từ ''ăn'' hiểu ngay là ''ăn cơm''
Nay đừng lạ nếu nghe ''ăn dự án''
''Ăn cầu cống'', ''ăn rất nhiều lô đất''
Rồi ''ăn giày ăn cả tất dưới chân''...
Rất nhiều từ có nghĩa bóng, nghĩa đen
Từ nói lái, rồi xa gần bóng gió
Từ ''nói vậy nhưng lại không phải vậy''
Từ gây cười mà đau mãi không nguôi.
Thật đau đầu học tiếng Việt ngày nay
Học chữ nghĩa phải hiểu thêm văn hóa.
Học thanh tao lại biết thêm thô thiển
Lọt vào đầu cả cặn bẩn dư thừa!
Ước một điều-một điều thật viển vông
Những con chữ tỏa ngát hương mọi nẻo.
Những con chữ như những bông hoa đẹp
Để tự hào: tiếng Việt đẹp vô cùng!